Rời thủ đô Yangon khoảng gần 1 giờ xe chạy chúng tôi đến với những làng quê còn những nét hoang sơ của Myanmar. Những hàng cây bên xa lộ, những cánh đồng mênh mông và những ngôi làng xa xa gợi lên sự thanh bình của một miền đất ở Đông Dương.
Trên đường cũng không tấp nập xe chạy. Khoảng năm 2018 chúng tôi nhìn thấy những kiểu xe bus đường dài, xe con, xe ba bánh khác với những loại mình nhìn thấy ở Việt nam. Dừng lại ở một chợ quê ven đường để sắm đồ lễ Phật ở những ngôi chùa mà chúng tôi sẽ tới.
Chợ quê nơi này khá rộng với nhiều dãy nhà lợp bằng mái tôn xám màu thời gian. Dễ có đến cả ngàn kios bán hàng nơi đây, ngoài ra còn có cả những người bán sạp hoặc mẹt ở vỉa hè. Hình như đây cũng là chợ phiên theo ngày. Đa phần là phụ nữ làm chú shop. Myanmar là đất nước nhiều nắng và do đó người dân sử dụng bột Thanaca mài từ thảo mộc bôi lên mặt, cổ để chống cái rám nắng.
Họ bán đủ thứ từ những dụng cụ lao động, đồ thực phẩm nhà làm, hoa quả, đồ cúng lễ, dụng cụ lao động, và những nhu yếu phẩm khác. Những chiếc xe đạp ba bánh rất lạ mốt được sử dụng vừa là phương tiện đi lại, vừa là để thồ hàng mua và bán. Quang cảnh chợ khá giống với những gì tôi thấy ở vùng đồng Bằng Bắc Bộ nhiều năm về trước.
Người dân rất thân thiện từ ánh mắt đến nụ cười. Họ là những người con mà hầu hết dân số ở đây theo đạo Phật. Đa phần ở đây, người nam mặc Longi (váy quấn thổ cẩm) và nữ mặc váy. Longi là 1 tấm vải vuông, họ chỉ mất 1 phút là đã quấn xong trông như chiếc váy vậy. Trên đây là vài nét văn hóa độc đáo một nơi chơ quê ở ngoại ô Yangon - Myanmar.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét